(Thân mến gởi Quê Hương và Đồng Bào Việt Nam, mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi, quốc nội và hải ngoại)
Ai đã nói những gì như Hoà Hợp
Như Tự Do, như Hạnh Phúc, Thanh Bình
Như Hòa Giải giữa người cùng dân tộc
Như đảng anh hùng, đạo đức, quang minh ...
Nhưng sự thật đau thương. Ôi, sự thật ...
Nửa thế kỷ hơn thù hận chất chồng
Nửa thế kỷ hơn môi đường lưỡi mật
Giết hại giống nòi, tàn phá non sông !!!
Nửa thế kỷ hơn lùa dân vào bẫy
Cả nước thi đua, chạy hoài chỉ thấy
Cuối như đầu, giao điểm giữa đường cong !
Ai gian dối, ai dân lừa nước phản ?
Hoà giải ư ? sao có vạn nhà tù ?
Dân chủ ư ? sao nhốt người đối kháng ?
Tự do nào khống chế cả chân tu !
Ngay như câu "khúc ruột xa ngàn dặm"
Cũng tự căn nguyên, thủ đoạn, gạt lừa
Khi cạn đô la, lúc vơi chất xám
Khúc ruột thân yêu thành mẩu... ruột thừa !
Có chữ... long lanh mạ vàng: "Giải Phóng"
Giải phóng cái gì? Giải phóng cho ai ?
Giải phóng rồi, dân thành què, thành ngọng
Đảng hiện thân thành bè lũ độc tài
Đất nước gấm hoa, vì đâu hẹp lại
Ai cắt Nam Quan, Bản Giốc dâng Tàu ?
Xã hội loạn cuồng, kỷ cương băng hoại
Cùng giống nòi, sao tàn độc giết nhau !?
Nhưng ngoài miệng vẫn ngọt ngào nhân nghĩa
Hòa Hợp, yêu thương, Hoà Giải, Hoà Bình
Đảng hoà thế, nên dân quằn quại thế
Đảng đừng hoà, dân sẽ chẳng điêu linh !
Thôi, đã đủ những mật đường, bánh vẽ
Hỡi ba miền, đồng loạt, đứng vùng lên !
Cho đảng biết chí quật cường tuổi trẻ
Và thấy dân không khuất phục bạo quyền !
Cho đảng thấy trái tim hồng nước Việt
Đầy yêu thương, dũng cảm, trái tim NGƯỜI !
Không chấp nhận những mị lừa, tà thuyết
Và quyết tâm đem chính nghĩa xây đời
Hãy đứng lên, nào, trai hùng, gái đảm
Lấy công tâm làm roi sắt, ngựa thần
Khi đối mặt một rừng người quả cảm
Đảng sẽ tan tành, không chỗ nương thân!
Hãy đứng lên nào, công, thương, nông, sĩ
Hãy đứng lên nào, quân đội, công an
Hãy đứng lên nào, thôn quê, thành thị
Đòi lại cho mình Tổ Quốc Việt Nam !
Ngô Minh Hằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét