Giờ tập làm văn, tôi luôn được cô giáo khen bài viết của mình và
thường lên đứng giữa lớp để đọc bài tập làm văn của mình cho cả lớp
nghe. Bài viết của tôi bao giờ cũng đạt điểm 7, 8 - điểm cao nhất dành
cho môn tập làm văn. Tôi luôn hãnh diện vì điều đó và dường như chưa một
bạn nào trong lớp phá được “kỷ lục” của tôi.
Như mọi khi, tôi lại được cô giáo gọi lên đọc bài văn “Em hãy tả về
người mẹ của mình”. Tôi ngước cao mặt, đĩnh đạc bước lên giữa lớp trong
sự nể phục của các bạn và cất cao giọng đọc: “Mẹ em là người tuyệt vời
nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả
buông xõa ngang lưng. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt
vừa suôn. Mẹ bảo :" Lớn lên con gái đừng gội đầu bằng dầu gội mà nấu
trái bồ kết gội cho tóc đẹp như của mẹ ”. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng
rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm! Mẹ vừa
dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia
đình, tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới
đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại
tấm chăn cho em... Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt
vời nhất trong cuộc đời em...”.
Đó là những lời văn mà tôi đã được chị gái dạy để tả về người mẹ
của mình. Những bài văn của tôi luôn được điểm cao vì trước khi viết tôi
luôn “tham khảo” ý kiến của chị rồi tưởng tượng thêm để diễn đạt cho
hay. Có lẽ với trí tưởng tượng phong phú nên tôi sớm nổi tiếng là học
sinh giỏi văn của trường.
Đọc xong bài văn tả mẹ của mình, tôi sướng lâng lâng trong người và
đi về chỗ trong tiếng vỗ tay của các bạn. Đợi giây lát, cô tôi bảo:
“Bài văn tả mẹ của bạn Duyên rất hay. Câu cú gãy gọn, diễn đạt trôi
chảy. Các em nên học cách diễn đạt của bạn để viết văn cho hay và phải
đọc thêm nhiều sách. Hôm nay, cô muốn các em nghe thêm một bài văn nữa.
Cô mời bạn Hùng".
Tôi thoáng ngạc nhiên vì Hùng mồ côi mẹ từ năm 6 tuổi, nhà Hùng rất
nghèo và Hùng chỉ học giỏi môn toán. Tôi thầm cười khi nghĩ “Chắc Hùng
viết nhăng viết cuội nên bị cô phê bình đây”. Hùng cúi đầu cầm tập bước
lên bảng và đọc: “ Em không còn mẹ. Mẹ mất đã lâu lắm rồi nên em không
nhớ rõ khuôn mặt của mẹ. Mỗi lần nhớ mẹ, em chỉ nhìn lên tấm ảnh trên
bàn thờ mẹ, nhớ mẹ, thương mẹ rồi chỉ biết khóc mà thôi! Mẹ mất khi em
bé của em mới một tuổi. Lúc đó ba cực lắm vì phải vừa đi làm vừa nuôi em
và em gái. Em gái cứ bệnh rồi khóc hoài. Sáng, ba dậy thật sớm để nấu
cháo để lấy nước pha sữa cho em. Mùa mưa, nhà dột ướt không đủ chỗ ngủ,
ba ru em và em gái ngủ xong rồi nằm xuống sàn nhà. Sáng thức dậy em đã
thấy
ba nấu sẵn nồi cháo và kèm theo tờ giấy dặn: " Con nhớ ăn sáng rồi mới
đi học”. Ba em là công nhân vệ sinh nên sáng phải dậy thật sớm làm sạch
đường phố trước khi mọi người thức giấc. Em chuẩn bị đi học ba mới trở
về lo cho em gái. Buổi chiều, em đi học về trông em cho ba đi làm tiếp.
Ba em cực lắm nhưng lúc nào ba cũng dịu dàng như mẹ. Em ước ao mẹ mình
còn sống để đỡ đần công việc cho ba. Em thèm được như các bạn có mẹ,
được mẹ ôm vào lòng, được mẹ khâu áo khi bị rách, được nghe mẹ hát ru em
bé ngủ như cô Tư ở sát nhà. Mỗi lần nghe cô Tư hát ru con, em lại nhớ
mẹ và nước mắt trào ra. Ba bảo: “ Mẹ bây giờ đã thành cô tiên ở tận trên
trời cao, mẹ cũng nhớ và thương con lắm nên con phải học thật giỏi mẹ
mới vui ”. Em
cũng thầm hứa với ba, sẽ học giỏi, học giỏi rồi mẹ sẽ sống lại với cha
con mình, phải không ba?
Em càng lớn mái tóc ba càng bạc nhiều hơn. Nhìn ba tảo tần lo cho
em và em gái ăn học, em thương ba lắm chỉ mong mình nhanh lớn để đi làm
giúp ba, nuôi em gái. Em không còn mẹ nhưng ba chính là người mẹ vĩ đại
trong cuộc đời em. Em yêu ba vô cùng...”.
Những dòng cuối cùng, Hùng đã đọc trong nước mắt, cả lớp đều khóc,
cả cô giáo cũng khóc và không biết tự lúc nào, nước mắt của tôi cũng lăn
dài trên khuôn mặt của mình...
Chiều nay, con gái tôi về nói với mẹ: “ Mẹ dạy con bài văn tả về mẹ
nha mẹ ”. Tôi ôm con gái vào lòng và kể lại câu chuyện bài tập làm văn
tả mẹ của Hùng cách đây hơn 20 năm...
HỒ DUYÊN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét