Thứ Hai, 30 tháng 7, 2012

Có nên giữ ‘16 chữ vàng’ và ‘4 tốt’ ?

Thanh Quang, phóng viên RFA - 2012-07-23
 
            
                                
                                    "Láng giềng hữu nghị - Hợp tác toàn diện
                                     - Ổn định lâu dài - Hướng tới tương lai".  
                                                                          AUDIO                           

Một số Bloggers cho rằng, đã tới lúc Đảng và Nhà Nước Việt Nam phải làm lễ chính thức từ bỏ cái gọi là “Phương Châm 16 Chữ Vàng” và cái gọi là “Tinh Thần 4 Tốt”.
                                               
                                    Người dân Hà Nội tiếp tục xuống đường biểu tình chống Trung Quốc
                                    gây hấn trên biển Đông hôm 22-07-2012.

Không thể cấm yêu nước

Thưa quý vị, giữa lúc quê hương VN bị phương Bắc ngày càng gây hấn, xâm lấn lãnh thổ rồi lãnh hải một cách đáng ngại như đang diễn ra ở Biển Đông, trong khi ngư dân Việt không ai bảo vệ, người biểu tình yêu nước bị ngăn chận, hành hung thậm chí đẫm máu, bị nhốt vào trại phục hồi nhân phẩm, dân oan tiếp tục bị oan khiên, thì blogger Hoa Mặt Trời không biết có phải vì “xúc cảnh sinh tình” hay không mà lại liên tưởng đến nạn “Sai nha côn đồ” ở tận bên Tàu thuở xa xưa.
Qua bài “Nước Vệ, triều (nhà) Sản”, tác giả mở đầu đề cập tới xã hội nước Vệ lúc đó “đời sống dân tình lao đao vì vật giá phi mã, nạn cướp giật nổi lên khắp nơi” trong khi ngoài khơi của xứ Vệ thì “nước Tề cho tàu thuyền ngênh ngang đi lại, xua từng đoàn thuyền vào lãnh hải của nước Vệ để đánh bắt cá”, thậm chí “còn vào thẳng trong vùng bể của Vệ thả bè nuôi cá”. Chưa hết, người Tề còn thu mua đất lập trang nương chẳng khác nào trang nương của Tề nhưng ngay tại nước Vệ.
Trước cảnh nhiễu nhương đó, những người có tâm huyết với đất nước đã kéo nhau đến quán dịch của Tề ở kinh thành Vệ để phản đối khiến quần thần tận bên Tề nỗi nóng dâng sớ lên Tề Vương đòi dạy cho xứ Vệ một bài học. Hậu quả là lãnh đạo xứ Vệ, tức Vệ Vương, thất kinh và lúng túng, vì, nếu cấm dân phản đối thì đi ngược lại lòng dân, nếu để dân biểu tình thì làm phật lòng Thiên Triều khiến ngai vàng Vệ Vương có thể nguy khốn. Vệ Vương bèn triệu tập đại thần, trong đó có quan Thượng Thư chuyên bòn rút ngân khố, của cải người dân, có Tể Tướng Bạo từng đưa con cháu lên làm quan. Vua hối thúc mãi, Tể Tướng Bạo hiến kế:
“Triều đình không thể ban chiếu mà cấm dân phản đối Tề gây hấn, như thế các nước lân bang sẽ dị nghị bảo ta nô lệ cho Tề, còn để cho bọn thảo dân tụ tập phản đối, thì làm mất lòng Tề, e rằng khó giữ được ngai vàng. Chi bằng cứ cho sai nha giả dạng làm côn đồ, đến đánh đập bọn thảo dân kia ắt chúng sẽ sợ hãi mà không dám phản đối. Kế này thiên triều vẫn dùng gọi là "ném đá giấu tay". Vậy vừa dẹp được bọn thảo dân tụ tập phản đối thiên triều, vừa không phải sợ lân bang dị nghị.”
                                              
                                       Tàu hải giám số 310 của Trung Quốc tại biển Đông. AFP PHOTO.
Vua quan nhà Vệ nghe qua cho là thượng kế, bèn lệnh khẩn cho bọn sai nha cứ y kế mà ra tay, khiến dân lành bổng thấy đâu đâu cũng xuất hiện sai nha côn đồ đánh đập người biểu tình, cưỡng đoạt của cải đất đai, gieo kinh hoàn cùng nỗi oan khiên khắp xứ Vệ.
Vẫn theo blogger Hoa Mặt Trời, thì lệnh khẩn đó khiến bọn thảo khấu “lấy làm mừng lắm”, cùng hành động, cướp bóc nhiều hơn, và chính vì thế, “ tiếng côn đồ dùng để chỉ bọn côn đồ lẫn sai nha của Triều (nhà) Sản”.
Cũng viết theo cảm hứng của Đại Vệ Chí Dị, blogger Người Buôn Gió, qua bài Đại Vệ Chí Dị: Vừa thó vừa vu oan”, đã bày tỏ bực tức của mình vì tác giả “…không thấy mình làm gì, chỉ đi bộ qua. Thế mà cũng xông vào tóm, lôi về trụ sở lập biên bản tự đọc, tự ký, tự xem với nhau bảo mình gây rối loạn trật tự công cộng”. Hành động như vậy khiến Người Buôn Gió “nghĩ mãi, đến lúc nhận ra là cái bọn nó đã phò Tàu rồi”. Rồi tác giả kể truyện:

“Ngày xửa ngày xưa biển nước Vệ có tên trên bản đồ nước Vệ. Đến năm nhà Sản thứ 67 quân Tề ngấp nghé ngoài lãnh hải. Nhà Sản mới họp bàn cách giữ nước Vệ. Những người đến họp được chọn lựa thế này. Nông dân đến bị người chặn cửa nói: Nông dân mất đất,động cơ không trong sáng, không cho vào.Thí thức đến bị chặn cửa: Trí thức bất mãn, bị các thế lực thù địch lợi dụng, không cho vào. Công nhân đến:Công nhân không được đòi tăng lương, giảm giờ làm. Động cơ cũng không rõ ràng không cho vào. Cán bộ lão thành đòi vào bị chặn: Cán bộ lão thành vì không tiếp nhận thông tin đầy đủ, hay phát biểu sai lệch, không cho vào. Tiểu thương, doanh nghiệp đòi vào bị chặn cửa nói: Tiểu thương, doanh nghiệp hay kêu ca về chính sách, thuế má. Không xứng để bàn việc giữ nước, không cho vào. Học sinh, sinh viên đến bị nói: Học sinh, sinh viên hay bị kích động, xúi giục không cho vào.”
Cuối cùng các Sản Viên – những người đang sinh hoạt trong triều nhà Sản, thường một lòng, một dạ chấp hành, nên được cho vào họp bàn quốc sự lâm nguy. Họ thấy hội trường treo 16 chữ vàng, 4 tốt, và hội nghị chưa bàn mà đã ra kết luận rằng “ thành công tốt đẹp, nhất trí cao”.
Blogger Người Buôn Gió kể chuyện tiếp, rằng “hội nghị diên Sản năm đó ra cách giữ nước bằng mồm, nhưng uyển chuyển, lựa lúc, lựa người mà nói. Ví dụ tàu thuyền của Tề khi tấn công tàu Vệ thì gọi là tàu Lạ, tàu chiến của Tề tuần tiễu trên biển Vệ gọi là tàu khảo sát khí tượng... cái này theo chính thống gọi là đấu tranh bằng ngoại giao”. Đến khi biển nhà Vệ bị xoá trên bản đồ nước Vệ, cuộc đấu tranh ngoại giao thất bại, người đời sau tìm hậu duệ của quan ngoại giao để trách cứ, thì hậu duệ của quan quở lại:
“Sao các ngài không trông nghĩ, hồi đó nhà Sản bảo đấu tranh ngoại giao, thế nhưng ngoại giao đâu có quan nào nằm trong thập tứ đại thần nghị chính. Như thế là biết đấu tranh ngoại giao kết quả thế nào rồi! Bây giờ còn hỏi, có phải không hiểu gì không? Bởi thế hồi đó mới cả dẹp dân biểu tình chống Tề bằng mọi thủ đoạn…”

Kẻ thù thật sự là ai?

                                               
Qua bài “Kẻ thù của chế độ”, blogger Nguyễn Hưng Quốc cũng không quên đề cập tới việc “dân chúng xuống đường chống con đường lưỡi bò ngang ngược của TQ bị gán tội: Âm mưu chống phá cách mạng từ bên ngoài. Nông dân chống lại lệnh cưỡng chế đất đai… cũng bị gán tội bị phản động từ bên ngoài xúi giục. Tu sĩ, cư sĩ và tín đồ Phật giáo theo hệ phái Làng Mai dựng chùa để tu tập cũng bị lên án tham gia vào ‘diễn biến hòa bình’. Giáo dân Công giáo đòi đất vốn thuộc về Giáo Hội cũng bị chụp cái mũ phản động theo sự giật dây của nước ngoài”. Theo GS Nguyễn Hưng Quốc thì việc giới lãnh đạo VN “thường chỉ tay về hướng này hướng nọ và la toáng lên “kẻ thù!” khiến người ta tưởng VN đang bị “tứ bề thọ địch. Đâu đâu cũng có kẻ thù”, và “kẻ thù nào cũng cực kỳ xảo quyệt và hung ác”. GS Nguyễn Hưng Quốc cho rằng lối tuyên truyền của giới lãnh đạo VN như vậy là “sai rành rành” và “hại cũng nhiều”, mà “cái hại lớn nhất là nó che khuất những kẻ thù thật sự”. Kẻ thù thật sự đó là ai? Trung Quốc chăng? GS Nguyễn Hưng Quốc phân tích:
“Từ mấy năm nay, trên khắp thế giới, ai cũng thấy rõ là Trung Quốc đang âm mưu lấn chiếm hải đảo của khá nhiều nước láng giềng: họ giành bãi đá ngầm Scarborough với Phillipines, quần đảo Senkaku với Nhật Bản; Hoàng Sa và Trường Sa với Việt Nam. Ngoài hải đảo còn có lãnh hải: với con đường lưỡi bò, họ lấn gần hết vùng biển chung của các nước Việt Nam, Philippines, Malaysia, Brunei và Indonesia. Trên cả hai phương diện, hải đảo và hải phận, nước chịu ảnh hưởng nặng nề nhất của âm mưu bành trướng từ phía Trung Quốc chính là Việt Nam. Có thể nói, đối với Việt Nam hiện nay, không có ngoại thù nào nguy hiểm cho bằng Trung Quốc.”
Nhưng GS Nguyễn Hưng Quốc lưu ý rằng “TQ có thể là kẻ thù của dân tộc VN nhưng lại không phải là kẻ thù của chế độc VN hiện nay”, mà “Kẻ thù của chế độ không ai khác hơn là chính họ”, khi “họ phản bội lại những lý tưởng mà họ theo đuổi từ trước: độc lập dân tộc và bình đẳng xã hội; khi họ tham nhũng mà hiện ở mức cao nhất trong lịch sử VN hiện đại và trở thành quốc nạn; khi, quan trọng nhất, họ quay lưng lại với nhân dân và dựa vào công an và côn đồ, thương binh côn đồ, để tồn tại. Vẫn theo GS Nguyễn Hưng Quốc:
“Nhưng chọn lựa xây dựng chế độ trên hai lực lượng như thế cũng có nghĩa là chọn con đường diệt vong. Trong năm 2011, đã có bao nhiêu chế độ có “chiến lược” tương tự đã bị sụp đổ. Họ bị sụp đổ không phải bởi một kẻ thù nào cả. Họ tự làm cho họ sụp đổ.”
                                               
                                                       Người dân tiếp tục xuống đường biểu tình chống Trung Quốc
                                         tại Hà Nội hôm 22-07-2012. AFP PHOTO.
 
Trong khi blogger Bùi Tín báo động rằng “Giữa lúc kẻ xâm lược công khai thò lưỡi bò vào vùng biển đảo của ta, giữa lúc kẻ bành trướng lòng tham vô độ ngồi tính toán về trữ lượng dầu và hơi đốt dưới đáy biển ta như đã nằm chắc trong tay chúng, toàn dân ta hãy chung lòng từ bỏ ‘16 chữ vàng’. Lúc này mà không dứt khoát thì chờ đến bao giờ?”, thì nhà văn Trần Khải cũng có bài “Từ bỏ 16 chữ vàng”, qua đó báo động rằng “cả thế giới đang nhìn thấy đất nước VN chưa bao giờ ô nhục như thế này”. Nhà văn đề nghị: “Đã tới lúc Đảng và Nhà NướcViệt Nam phải làm lễ chính thức từ bỏ cái gọi là “Phương Châm 16 Chữ Vàng” và cái gọi là “Tinh Thần 4 Tốt.” Đã tới lúc nhà nước Việt Nam phải long trọng tuyên bố với toàn dân rằng “16 chữ vàng và 4 tốt” chỉ là đồ hàng mã, là đồ dỏm, là hàng lậu từ phương Bắc đưa xuống, và cần phải ngăn chặn ngay ở Ải Nam Quan -- một địa danh lịch sử và truyền thống mà ông cha ta đã giữ gìn được và rồi bây giờ chỉ cho sự ô nhục khi Đảng…nhượng bộ để cầu hòa.”
Nhà văn Trần Khải nhắc lại 16 chữ vàng: Láng Giềng Hữu Nghị, Hợp Tác Toàn Diện, Ổn Định Lâu Dài, Hướng Tới Tương Lai, và 4 tốt: Láng giềng tốt, Bạn bè tốt, Đồng chí tốt, Đối tác tốt, vốn đã được “thánh hoá” qua bản tuyên bố chung giữa 2 đảng CSVN và TQ hồi tháng 2 năm 1999, thì bây giờ, đã mất ý nghĩa láng giềng, vì, theo tác giả, “ đàn anh đang lộ ra từng bước thâu tóm đàn em; cũng không còn hữu nghị, vì tàu TQ đụng chìm tàu cá VN; cũng không phải hợp tác toàn diện vì thực sự đang tới viễn ảnh “đô hộ toàn diện”; cũng không phải hướng tới tương lai, vì kế hoạch cho tương lai sẽ là Hán hóa toàn diện; và 4 tốt đều mang ý nghĩa nghịch lại”.
Nhà văn Trần Khải khẳng định rằng: “Dân tộc VN không muốn bạo lực, nhưng không có nghĩa là chấp nhận lặng lẽ Hán hóa, liên tục nhượng đất và biển. Thái độ không công khai từ bỏ 16 chữ vàng quả nhiên là khó hiểu, là một bí ẩn của lịch sử, là sự u tối trí tuệ và là một tội ác không thể dung thứ với đất nước VN”.
Thanh Quang cảm ơn quý vị vừa theo dõi tạp chí Điểm blog. Kính chào tạm biệt quý vị.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét