Bản
dịch của HT. Thích Quảng Độ
Cạnh
con đường mòn, ven sườn núi tại Ngọc Nam, có một ngôi chùa nhỏ hoang
vắng, nằm
im lìm giữa một nơi hẻo lánh và quạnh quẽ. Mùa xuân năm ấy, giặc dã và
trộm cướp
nổi lên, dân chúng miền phụ cận đã chạy tản mác đi nơi khác, vị trụ trì
trong
chùa cũng bỏ trốn, chỉ để một mình ông già “tứ cố vô thân”ở lại đèn
hương sớm
tối.
Hết
xuân sang hạ, khí trời trở nên mát mẻ, tối hôm ấy, như thường lệ, ông
già dọn
dẹp các nơi xong, đang định vào căn phòng nhỏ phía sau Phật điện nghỉ
ngơi, bỗng
nghe có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên ở phía ngoài, ông đi ra mở cửa thì
thấy
một vị sư áo quần lam lũ, râu ria xồm xoàm, tay cầm chiếc thuyền trượng
(cái
gậy), trên lưng đeo một cái đãy nhỏ đang đứng dưới thềm cửa trước
chùa.
-
Ngài cần việc gì? Ông già hỏi.
-
Tôi đi vân du đến đây thì trời tối, không có chỗ trọ, định vào quý tự
xin tá túc
một đêm.
-
Chùa đây không phải chốn tùng lâm, không tiện tá túc. Vả lại, sư cụ trụ
trì đi
vắng, tôi chỉ là người trông nom đèn hương trong chùa, xin sư cụ từ mẫn
cho. Ông
già uyển chuyển đáp khéo.
-
Tôi cũng biết chùa đây không phải chốn tùng lâm. Vị khách tăng nói. Song
đến đây
không còn thấy nơi nào có thể ngủ trọ được. Giờ trời đã tối, xin lão vui
lòng
cho tôi nghỉ tạm một đêm.