Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2012

Người chí khí

Ai từng sống trong lao tù khổ ải,
Nơi rừng sâu, nước độc, chốn âm u.
Ðược mệnh danh “cải tạo” một mỹ từ,
Nhưng thực tế đời thua loài trâu ngựa.

Rời cửa ngục...quê hương còn nghiêng ngửa,

Nhìn giống nòi trăn trở nước suy vi.
Lòng quặn đau trong cảnh sống phân ly,
Bao giờ sẽ quy về chung một mối?

Chạnh nhớ lại thuở xưa còn lứa tuổi,

Của muời lăm, muời bảy ở sân truờng.
Nhìn non sông trong tình huống nhiễu nhương,
Cùng ôn sử bao anh hào, nữ kiệt.

Hiến xương máu cho quê hương nước Việt,

Viết sử xanh bằng chiến tích oai hùng.
Khởi đi từ thời khởi nghĩa Trưng Vương,
Cuộc Cách-Mệnh đầu tiên nền Tự Chủ...

Nguyễn Thái Học (*) tiếp khai nền Dân Chủ,

Theo tiến trình giao điểm giữa Ðông Tây.
Tiếc, thực dân (Pháp) không hiểu được nghĩa này,
Vẫn trục lợi gây hận thù bản xứ.

Nhà cách mệnh đem hồn vào ngôn ngữ,

Ðòi thực dân trả Quyền Sống Làm Nguời.
Mấy bức thư nào có được trả lời,
Thực dân Pháp vốn xem thường oan nghiệt.

Vẫn ngoan cố không nghe lời khẩn thiết,

Vì non sông dù Cách-Mệnh chưa thành.
Chịu đầu rơi, máu đổ viết sử xanh,
Ðuổi giặc Pháp giành chủ quyền, bờ cõi.

Thế hệ truớc sau, nguời người tiếp nối,

Quyết một lòng theo gương sáng Cha Ông.
Không thể nào để dân tộc, non sông,
Phải chịu mãi triền miên trong ngục tối.

Anh, Chị nhớ cụ Phan (1) trao hậu bối?

Hai bài thơ “Sống, Chết” vẫn còn nguyên.
Chẳng lẽ nào Dân Tỵ Nạn ngồi yên,
Mà cam chịu làm thân người mất đất!

Hãy ngồi lại cùng nhau trong thân mật,

An ủi nhau trong cuộc sống bình thường.
Lỡ mai này có chính biến, tai ương,
Còn có thể tránh đi niềm oan khuất.

Thế giới ngày nay văn minh kỷ thuật,

Chớ tình người dễ đổi trắng thay đen.
Sợ mai này không đuợc phút bình yên,
Vì danh lợi quên cả tình nghĩa cũ.

Xin ngỏ ý dẫu chưa hàm chứa đủ,

Nghĩa cao xa... vẽ lên được mô hình.
Chỉ gợi nhau qua thế thái nhân tình,
Nào danh lợi đã làm mờ chí khí.

Nên mạo muội kính mấy dòng ngỏ ý

Bao niềm đau đã thấm tận trong hồn
Hơn nửa đời không thay đổi lòng son
Nỗi Quốc Nhục không thể nào buông thả.

Vĩnh Nhất Tâm
30/4/2011
(*) Khi nhà Cách-mệnh Nguyễn Thái Học rời cửa ngục Hỏa Lò, đã dõng dạc để lại di-ngôn với hết thảy Đồng-chí và Đồng-bào của Ông lời vĩnh biệt trước khi bước lên Đoạn-đầu-đài đền Nợ-nước: « Chúng tôi chắc đi chết đây ! Các anh sống lại, cứ công nào việc ấy nhé! Cờ độc lập phải nhuộm bằng máu ! Hoa tự do phải tưới bằng máu! Tổ quốc còn cần đến sự hy sinh của con dân nhiều nữa ! Nhiều nữa! Rồi thế nào cách mệnh cũng có ngày thành công »

(*) Cụ Phan Bội Châu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét