Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

Ăn ớt nói càn

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhK5mPSv0Kj4BdX78TF70Qza3v2lk4-MUmR8qVnaPCRFNKnClMP3sfCwQ5RqOSO9BFUPc4VWKBGQGS_XpGXVyX2S8wQI1spT3AzMqUph21-m3JL4h4YBS0myhXaEYx3hyphenhyphenm31kxm3HVBCJRZ/s1600/food+poisoning.jpg

Nguyễn Quốc Bảo
  Ai ơi đừng rơi nước mắt ớt
Đừng rớt nước mắt gừng
Văn chương thì cũng...nửa chừng mà thôi!


(Nhại Ca dao Việt Nam)
Ngạn ngữ, thành ngữ, ca dao xứ ta đã nói đó, Ăn ớt thì nói càn...Nói càn là nói bướng, nói chướng, nói ba phải, nói ngược nói xuôi, nói lộn tùng phèo, nói ba xí ba tú, nói phét...và cũng là nói tưới hột sen! Ăn ớt như nhồng ăn, thét rồi mỏng lưỡi, nên sinh chứng nói bậy nói bạ. Quả ớt đó, nó gần xịt với văn hóa nấu nướng ăn nhậu của dân ta, và của thế giới đại đồng nữa. Ở xứ mô trên quả địa cầu này cũng có món ăn cay, mà chỉ xin đưa ra một nhận xét mơ hồ sau đây, xứ mô càng nghèo, càng đông dân, thì món ăn lại càng cay.

Nhưng hỡi ôi, kỳ ni thì văn hóa Ớt lại không do phe ta, Bách Việt Lạc Việt và lũ hậu duệ phát minh ra (như văn hóa thịt cầy, văn hóa đũa, nguyên lí nhị nguyên...), trồng tỉa rồi truyền bá đi năm châu bốn bể, mà lại là nguyên sản của Trung Nam Mỹ châu và các địa khu nhiệt đới. Chẳng ăn nhằm chi cả, rứa mà hắn (ớt), đi dzù dzù, đến xứ ta, xứ tàu, xứ ấn, khi mô không hay, rồi thì ông già bà cả, người lớn trẻ con, thi nhau ăn hắn như điên...Kẻ hậu sinh ni, cũng biết ăn ớt, tất nhiên phải nói càn, nên một lần nữa lại xin cả làng tha thứ chuyện ngông cuồng Ăn tục Nói phét này (ATNP).
Tạp luận Nói Phét về Ớt, muốn giả bộ khoa học chú xíu (se veut quelque peu "pseudo"- scientifique!), Có thể đọc sẽ chẳng có thú vị chi. Nhưng thiển nghĩ Ớt là hảo bằng hữu, thử nghiệm xem trong năm 365 ngày, bao nhiêu ngày không có hắn tới thăm, mà mỗi ngày hắn tới thăm bao nhiêu lần? Cho nên vị chút thân tình đó, cũng nên tìm hiểu hắn cho đến nơi đến chốn, rồi ra sẽ thấy tình Ớt nồng nàn thêm, quý báu thêm...Sau đây thử đặt những câu hỏi cho tài tử giai nhân có một mối tình lưu luyến với Ớt, Ớt có từ khi mô? Hắn ở mô mà ra? Tên hắn là chi? Hắn thuộc loại chi mà mần răng hắn lại cay? Mần răng biết hắn cay nhiều cay ít? Mần răng mà xứ ta xứ tàu lại biết ăn Ớt? Bộ ăn Ớt cũng làm thuốc sao?,,,
Trích đoạn,,,
Ông Nguyễn Dư trong bài luận bàn về Phở đăng trên Chim Việt có trình làng 2 tấm "tranh dân gian" của Oger (1909). Bức đầu vẽ chú Chệt tóc đuôi sam (đời Thanh) bán phở ghánh. Chú Chệt này, ngoài dzụ đuôi sam, có thể là công dân tộc Lạc Việt miệt Quảng tây. Thời Chiêu Thống qua cầu binh bên Tàu, Càn Long cũng bắt Chiêu Thống và đoàn hộ vệ cạo đầu để tóc đuôi sam. Nồi nước lèo có mang tên Hàng nhục phấn 行 肉 粉 chỉ rõ điểm tương tự Văn hóa nông nghiệp Mễ phấn. Danh tự Phở có thể là tiếng Việt ta, chứ không phải là diễn âm hay biến thể của chữ phấn .




Cụ mô đó hỉ, học giả Phạm Quỳnh chớ ai: Truyện Kiều còn, nước ta còn. Chừ đây cũng còn nhiều chuyện còn, để bắt chước mà nói, tỷ như phở còn, thịt cầy còn...Huế ta thì độc nhất: Ớt còn là Huế còn đó! Tui thương nước tui, thương truyện Kiều, phở, thịt cầy, Huế, Ớt...thương mấy câu ca dao đầm thắm thiệt dễ thương của Ớt:
Cũng liều cắn ớt nhai gừng 
Chua cay mặn chát ta đừng quên nhau
Bước qua vườn ớt hái trầu 
Hỏi thăm lê lựu, mãng cầu chín chưa ?
Trèo lên cây ớt rớt xuống bụi hành 
Ai chẳng lòng thành, hành đâm đổ ruột
Ớt cay là ớt Định Công 
Nhãn ngon là loại nhãn lồng làng Quang (14)
Ai về ăn ổi Định Quang, 
Ăn ớt Vĩnh Thạnh Ăn măng Truông Dài (15)
Cụ Khái Hưng có chuyện Nửa chừng Xuân, tức Hạnh phúc không được trọn vẹn. Tôi đây chỉ ham Ăn tục nói phét, nên Văn chương thì cũng...nửa chừng mà thôi!
                                       https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEguI_d-SPNAS13MjOHiluXGagah2cTZmhQ36Ie2v8jR-sggK3TDoRDjNGKN8ggPfBxSvgwZSjx_PLpzwGnNHvoPeEhDT9BK9Cd7izof5ESl0Khqn2RukRbNRtR0phpgOx60tbE8lCk2tZ2t/s400/phtoshopped-flames-37.jpg
                                                      ,,,,,,Cho Bỏ Cái Tật: ĂN ỚT NÓI CÀN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét