(Tha thiết gởi về Quê hương và Dân tộc Việt Nam, mọi lứa tuổi)
Này ta hỡi, có nghe Hồn Nước gọi
Lời đau thương cấp bách đền vô cùng?
Nước nhắn ta rằng Tổ Quốc tuy Chung
Nhưng trách nhiệm mỗi người Riêng phải có!
Trách nhiệm ấy là an vui trăm họ
Là trùng tu bảo vệ mảnh Sơn Hà
Để biên cương nòi giống được thăng hoa
Chung nhịp bước, đồng hành cùng thế giới.
Nếu chẳng may, sinh nhằm thời tăm tối
Hoặc phải khi đầy mọt nước sâu dân
Thì chớ ươn hèn, vut mặt, an thân
Mà quật khởi, gọi nhau cùng đứng dậy.
Kìa hùng sử bốn ngàn năm ( năm ngàn năm ? ) còn đấy
Cô Bắc, Cô Giang, Bà Triệu, Bà Trưng
Khi Nước biến đã can trường gánh vác.
Nay Sông Núi rơi vào tay Cộng sản
Nước hoá Nhà Tù, Dân tộc đau thương
Chế độ Phi Nhân, nghiến nát Luân thường
Khai thác cả từ Trẻ em, Phụ nữ.
Ta không thể đứng nhìn. Vì danh dự
Vì Quê hương ta hởi, đứng lên nào!
Chớ để Hùng Tâm, Dũng Chí hư hao
Mà vùng dậy, dựng Công bằng, Lẽ phải!
Ta hèn yếu, người cưỡi đầu ta mãi
Các cấp Công nhân đã đứng lên rồi
Hởi Trai Hùng, Gái Đảm tiếp tay thôi
Chung sức lại đòi cho ta Quyền Sống!
Ngày nào Việt Nam không còn bóng Cộng
Thì ba Miền Đất Nước mới an vui
Hởi Việt Nam, người mau tiếp theo người
Đây là lúc Gấm Hoa, dòng Quốc Sử.
Ngô Minh Hằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét