Vào ngày 18.09 tuần qua, Christopher H. Smith một Dân Biểu thuộc đảng Cộng
Hòa thuộc bang New Jersey tại Mỹ và cũng là chủ tịch Ủy Ban „U.S.
Congressional-Executive China Commission“ và tiểu ban „House Foreign Affairs
subcommittee on Africa, global health and human rights“ đã viết một bài chính
luận trên tờ Washington Times về vấn nạn nhà nước Bắc Kinh nhắm mắt làm ngơ cho
việc đánh cướp nội tạng của tử tội để dành cho „kinh doanh“ cấy ghép nội
tạng.
Christopher H. Smith phân tích, trình chứng cớ để cho thấy nhà
nước Trung Cộng lợi dụng kiến thức chuyên môn của nhân loại, vi phạm Bản Tuyên
Bố Chung Istanbul về cấy ghép nội tạng cho mục đích kinh doanh. Cùng với một vài
nhân chứng hiếm hoi còn sống sót, Smith đưa câu chuyện kinh dị của thế kỷ 21 ra
điều trần trước lưỡng viện Mỹ. Còn thế nào kinh dị hơn nữa khi nội tạng của
người đang còn sống bị moi ra để buôn bán? Với những hình ảnh bị loài người ghê
tởm, Smith đã cho thế giới thấy rõ khuôn mặt thật của nhà nước Trung Cộng dưới
sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản. Một nhà nước mà theo Smith chỉ nói những lời giả
dối, lừa bịp và không thấy gì khác hơn là đồng Dollar.
* * *
Trong nhiều thập niên vừa qua, các bác sĩ, đại học y, bệnh viện
và các công ty dược phẩm tại Mỹ và khắp trên thế giới đã phát triển kỹ năng và
kiến thức chuyên môn để có thể cấy ghép nội tạng. Trong đó gồm có cấy ghép tim,
phổi, gan, thận và giác mạc. Những kỹ năng và kiến thức chuyên môn này đã lan
rộng trên khắp thế giới.
Những kỹ năng này có thể bị lạm dụng hoặc được sử dụng để đẩy
mạnh việc bán nội tạng của những người nghèo khổ cho những người giàu có một
cách thiên vị. Cũng vì lý do đó, cộng đồng quốc tế đã phát triển „giao thức yêu
cầu“ nhằm bảo đảm, việc hiến tặng nội tạng theo quy tắc thủ tục và đạo đức
nghiêm ngặt. Những quy tắc được hệ thống hóa trong „Bản Tuyên bố Istanbul“
(„Decleration of Istanbul“) vào năm 2008. Nguyên tắc căn bản là phải có sự đồng
ý của người hiến tặng. Một nguyên tắc khác, không được phép dùng những tù nhân
bị kết án là những người hiến tặng nội tạng. Đi sâu vào nguyên tắc này là việc
cấm các tạp chí y khoa phổ biến những cuộc nghiên cứu về việc cấy ghép nội tạng,
một khi những nội tạng này là từ các tù nhân bị hành quyết.
Vào giữa thập niên 90 tôi đã bắt đầu điều trần về những hành
động mổ cắp nội tạng của tù nhân tại Trung Cộng và cũng thật không may khi đến
nay những hành động đó vẫn còn tiếp diễn. Trong một buổi điều trần vào tuần rồi
mà tôi là đồng chủ tịch, hai tiểu ban của Ủy Ban Ngoại Giao (House Foreign
Affairs Committees) đã được biết rằng, mặc dù rất ít người Tàu chịu tự nguyện
hiến tặng nội tạng nhưng con số cấy ghép hàng năm tại Trung quốc chỉ đứng sau
Mỹ. Với 600 trung tâm cấy ghép Trung Cộng trở thành đích đến „du lịch cấy ghép
nội tạng“. Mỗi cuộc cấy ghép tim, gan có thể mang đến lợi nhuận hơn cả 100.000
Dollar.
Chúng ta có thể dùng những tĩnh từ gì để mô tả những bác sĩ,
bệnh viện Tàu cùng tham dự đánh cướp nội tạng của con người để gây lợi nhuận.
Những chữ được dùng như „hoang mang“, „sửng sốt“ hay ngay cả „gây sốc“ vẫn không
đủ nghĩa.
Cho đến nay tôi chỉ nói đến những cuộc cấy ghép thông thường.
Còn có những ý đồ trầm trọng hơn. Như là, các bác sĩ quân y Tàu tham gia vào
việc cướp nội tạng của tù nhân và các trại viên trong các trại tập cưỡng bức lao
động. Đặc biệt là các tù nhân bị bắt vì lý do tín ngưỡng.
Vào năm 2005 viên phó bộ trưởng y tế của Trung Cộng đã xác nhận
hầu hết nội tạng được cấy ghép là của các tử tù bị hành quyết. Con số tử tù bị
hành quyết tại Trung Cộng là „bí mật quốc gia“. Tại Trung Cộng không có thống kê
đáng tin cậy, không có danh sách chờ đến phiên được cấy ghép công khai và cũng
không minh bạch trong việc bảo đảm „sự đồng ý“ của người hiến tặng. Trong một
vài dịp ít ỏi các bác sĩ và các cán bộ ngành y tế đã tranh luận về hệ thống cấy
ghép của Trung Cộng, con số đưa ra không phù hợp cùng nhau. Những dự toán tốt
nhất từ bên ngoài cho thấy, con số cấy ghép nội tạng rõ ràng vượt quá con số tù
nhân hình sự bị hành quyết. Như thế thì từ đâu mà có những nội tạng thêm vào
đó?
Ethan Gutmann, một nhân chứng trong buổi điều trần đã từng phỏng
vấn các nhân viên y tế Tàu đang ở ngoài nước. Ông ta được biết, một nhóm bác sĩ
quân y lấy nội tạng ngay lập tức sau một cuộc hành quyết trong một chiếc xe tải.
Ông được biết, nạn nhân đến từ các nhà tù hay các trại cưỡng bức lao động Trung
quốc xa công lý. Tất nhiên họ không có cơ hội để trốn thoát cũng như để khai
chứng. Xác tử tội bị hỏa táng ngay lập tức để che dấu chứng cứ.
Một vài tín hữu Pháp Luân Công được phóng thích từ các trại
cưỡng bức lao động cho biết, các bác sĩ trị thường xuyên khám nghiệm thân thể
của họ. Đặc biệt họ chú ý đến nhóm máu, tình trạng thận, gan, phổi, tim và mắt –
„buôn bán nội tạng“.
Nhiều thành viên của phong trào tâm linh này đã từng từ chối
tiết lộ tên thật khi bị bắt giữ. Họ bị bắt một cách thiếu công bằng, bị lạm
dụng, bị tra tấn thể xác và tinh thần. Tất cả không gì khác hơn là vì họ sống
theo „chân thực, nhân từ, nhường nhịn“. Nặc danh, họ trở thành nạn nhân một cách
dễ dàng của những cuộc cướp nội tạng chết người cho mục đích cấy
ghép.
Theo lời Gutmann, một bác sĩ Tàu có lời khai chứng khủng khiếp
nhất khi cho biết một vài nạn nhân vẫn còn sống khi họ bị mổ lấy nội
tạng.
Tất cả chúng ta đều hy vọng rằng, những bản báo cáo chắp vá và
những bằng chứng gián tiếp không kết cấu lại thành sự thật man rợ. Bi kịch ở
đây, những tổng kết thành tích về chính sách của Trung Cộng không tạo được niềm
tin. Tại Trung Cộng, một người Mẹ bị tống vào trại cải tạo lao động chỉ vì lý do
bà phản đối bản án quá nhẹ dành cho một tên tội phạm đã bắt cóc cô con gái mười
một tuổi của bà để bán làm nô lệ tình dục. Tại Trung Cộng, thật là chuyện bình
thường khi Cha Mẹ bị buộc phải phá thai ngay cả khi bào thai đã sau tháng thứ
sáu. Những người khác phải chịu cảnh bị bắt buộc triệt sản. Tại Trung Cộng, Đảng
Cộng Sản đứng trên pháp luật. Chúng tôi hy vọng rằng, có một lời giải thích khác
cho những bằng chứng này nhưng chúng tôi không thể yên tâm đến khi chúng tôi
được biết nhiều hơn.
Các phương tiện truyền thông nhà nước và dưới sự kiểm soát của
đảng tuyên truyền, người dân được hưởng lợi dưới sự lãnh đạo vẻ vang của đảng
Cộng Sản. Sự thật hoàn toàn khác. Nhân dân Trung Cộng khao khát tận con tim về
tự do và niềm tin, một lá phổi để hít thở không khí trong sạch và cặp mắt để
ngóng về một tương lai tươi sáng hơn. Một khi Trung Cộng trở thành đích đến của
ngành „du lịch cấy ghép“, một khi các cán bộ đảng lão hóa nhận nội tạng từ các
nhà tù và các trại cưỡng bức lao động, một khi những nội tạng này bị lấy từ các
nhà bất đồng chính kiến về chính trị và tôn giáo, một khi đảng Cộng Sản nói từ
tận đáy lòng, khi đó chúng ta biết rằng, họ không nói về tình yêu, thành tâm và
trung nghĩa. Họ nghĩ đến dấu hiệu của đồng Dollar.
Christopher H.
Smith
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét