(Bão số 9 đang tàn phá miền Trung Việt Nam – do dự báo sai lầm của đài khí tượng trung ương của cộng sản Việt Nam cho nên dân chúng không kịp đề phòng hoặc di tản. Xin chép lại bài thơ đã sáng tác trước đây để thân gửi quý Bạn Đọc. Bài thơ này vừa được Ca-Nhạc sĩ Nguyệt Ánh phổ nhạc và sẽ được phát hành trong CD sắp tới của Nguyệt Ánh (Hưng Ca Việt Nam).
Hoàng Phong Linh - Võ Đại Tôn
Hoàng Phong Linh - Võ Đại Tôn
Con quỳ bên ni dòng sông
Bên tê mồ Mẹ.
Trời ơi, nước ngập tràn đồng
Từng khúc xương trôi đau lòng con trẻ.
Con mang trong người thịt xương của Mẹ
Chừ trông nước lụt dâng về
Con còn bên ni, Mẹ mất bên tê,
Sóng bao la vỗ, bốn bề Mẹ mô ?
Ngày xưa Mẹ chết, con khóc mắt khô
Chừ xương Mẹ trôi, hồn con nước lụt.
Nước dâng ngùn ngụt
Cuốn mái tranh nghèo.
Sóng cuộn mang theo
Ngày vàng bên Mẹ.
Con nhớ ngày xưa tiếng con thỏ thẻ
Đòi đi theo Mẹ nhóm buổi chợ làng.
Mẹ dắt tay con qua xóm, hoa vàng
Nở tươi bờ dậu.
Con kêu : “Mẹ ơi, tưởng đàn bướm đậu”
Mẹ cười, bóp chặt tay con.
Con nhớ những lối đường mòn’
Trâu bò qua lại.
Buổi chiều đơn sơ, lũy tre nằm ôm nắng quái
Con đùa với bóng cau nghiêng.
Mẹ la : “Coi chừng tối ngủ không yên
Giật mình con khóc, bà Tiên bả buồn”
Con nhớ những mùa mưa tuôn
Gió Đông kéo về lạnh buốt.
Trong lòng Mẹ, con nằm co rút
Mẹ chuyền hơi ấm tình thương
Con mê giấc ngủ đêm trường, Mẹ vui.
Con nhớ dòng sông êm xuôi
Trôi về phố Hội.
Giặt áo bên con Mẹ ngồi mỗi tối
Con nhìn cá đớp trăng sao.
Mỗi lần sao chuyển ngôi cao
Con đưa ngực nhỏ, sao vào hồn Thơ.
Nhìn con, Mắt Mẹ đầy mơ
Con đòi Mẹ cõng, hờ ơ... Mẹ hò.
Chừ con về, nước lũ sóng to
Xoáy cửa, phăng nhà
Xốc trôi mồ Mẹ !
Xương theo dòng sông ngày xưa ra bể
Vì chưng lòng Mẹ : - Đại Dương.
Mẹ sống lầm than cho con tình thương
Chừ Mẹ chết đi, mồ trôi nước lụt.
Con quỳ bên ni, linh hồn tê buốt
Mần răng mà về bên tê chừ, Mẹ ôi !
Quê hương nước ngập tận trời
Hồn con khóc suốt một đời không nguôi !...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét