Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Truyện rất ngắn

Lá thư cuối cùng viết bằng máu

Nó là thằng cháu gọi chị Hiệp bằng cô ruột. Sau biến cố 75 cộng sản xâm chiếm miền Nam, ba nó, anh ruột của chị, là lính ngụy, bị bắt đi tù cãi tạo, sau khi ra khỏi tù anh bị suy sụp tinh thần tột độ, suốt ngày nhậu say sưa để quên đời, nuôi gia đình bằng những bát cơm thừa từ mót lúa ruộng của người. 

Lần cuối cùng chị Hiệp nhận được lá thư của cháu, thư dính đầy máu, như sau: " Cô Hiệp ôi, đời con khổ tận cùng rồi, con vợ của con đã bỏ chồng, bỏ con lên thành phố làm đĩ, có một đêm con rình chờ nó về quê thăm nhà, khi nó đi ngang qua nghĩa địa, con đã nhào ra lấy dao đâm vào ngực và rạch nát mặt nó. Đâm nó xong, xác của vợ con quỵ xuống, máu trây  đầy người con, sợ quá không dám nhìn lại nữa, con đâm đầu chạy trốn. Con viết vài dòng thăm cô, nếu cô thương thì gửi cho con ít tiền mua sữa nuôi con gái của con. Mẹ nó về sau này nghe nói đâu đã mất tích, láng giềng đồn là nó đã được Triều Tiên sang lấy làm vợ và từ đó gia đình không còn tin tức nào nữa về nó nữa hết".   

VTTG Lúa9
________________________________________________________________________

Chit-Chat hiểu chết liền! 

Mình có một bà bạn net, cũng hay chít chát qua lại, coi bộ cũng thân tình, bà ta cũng ở vùng Téch Xịt, nghe tin mình hồi tháng 9 vừa qua cũng có ghé qua bên đó, nên hai đứa chít chát với nhau. Thấy messenger tên của bả nháy nháy. "À bả gọi kia kìa". Mình bấm tên của bà ta, tức thì một tràng câu hỏi như cảnh sát điều tra hiện ra:
- Hôm bà qua Dallas sao bà khổng gọi cho tui?
- Có số bà đâu mà gọi!
- Sao bà không imeo hỏi, dễ ợt!
- Xời, tui đi tá lả tùm lum đâu có thời gian vô net đâu mà hỏi. Trời!
- Thời gian qua Dallas bà ở nhà ai? Nhà ông Voi phải hôn?
-?????????????? ( Nghĩ: tại sao bả lại hỏi dô duyên trắng trợn, thật ra có gì đâu mà giấu, mình tính nói thật là mình ở nhà chị Thanh Dương, nhưng nghe giọng điệu bắt chẹt đó tự dưng mình muốn giỡn ngộ úp úp mở mở, coi bà phản ứng ra sao). Đâu có bà, tui đâu có gặp ông Voi đâu!
- Xạo! Ông Voi nhắc bà hoài nên tui tưởng bà qua lén gặp ổng chứ.
- Ê, coi bộ bà khoái ông Voi hả bà? Sao cứ đơm đớp hỏi tui có lén hẹn hò dí ổng. Ghen hả cưng?
- Khổng phải, mai mốt qua đây tới tui ở nhen, nhà tui gần phi trường, rồi báo tin ông Voi tới chơi luôn. 
- Ừ hẹn lần tới khi qua tui sẽ hú bà.
- Nhưng lần này bà qua Dallas ở nhà ai? Sao giấu không nói?
- Không thể nói được! ( ở nhà chị Thanh Dương chứ đâu, nhưng tại sao hạch hỏi tui. kỳ à! Tui tới thăm ai gặp ai hẹn ai là chiện kệ cha tui chớ. hỏi như tra tấn dzị cha nội!)
- Nếu không nói tức là bà ở chung với "ông" nào rồi. Vậy lần tới đừng qua tui ở nữa. Bái bai.
- ?????????????????????????????

Lúa9
_____________________________________________________________________________

Thiền gương

Truyện xưa kể rằng, có một kiều nữ tối ngày ngồi Thiền gương, ngồi Thiền nhìn mình trong gương cho đến khi không nhận ra mình nữa, thay vì nhận diện ra chính mình trong gương thì lại thấy mình hiện nguyên hình thành con rắn độc. Rắn độc này chuyên ngậm máu phun người. 
Là con Phật, nếu không nói được những gì Phật nói, hãy im lặng như chánh pháp, đừng nói những lời ác, xuyên tạc, bịa đặt, vu khống, làm tổn hại kẻ khác, nếu không làm được những gì Phật làm, hãy im lặng và lắng nghe, quán sát, học hỏi những thiện tri thức, đừng vọng động làm những điều thương tổn đến tha nhân”.
“Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Anh càng nguyền rủa họ, tâm anh càng bị nhiễm ô, anh hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của anh”. 
“Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác”.
ST

 
Tình yêu của chó

Chó cái khi "hot" thì nó hay bỏ nhà đi hoang! Sau tuần lễ Susi đi mất tích, cả nhà lo lắng, đi tìm. Cho đến một ngày mình nghe tiếng Susi gọi trước cửa, mừng quá chạy ra mở cửa, thì thấy: Thằng bạn trai mà Susi dắt về giới thiệu với mẹ là một thằng "cowboy" nhỏ con, đen thui, lùn xịt, có đeo khăn quàng cổ. Susi là gái Đức (berger) xinh xắn đi "yêu" một thằng nhỏ con hơn mình, nhưng bản mặt hắn trông rất lanh lẹ thông minh. Susi đi hoang gặp chàng này ở đâu đó, hai đứa rủ nhau vô bụi hay ruộng của người, bị người ta phang cho cáng cuốc :))
 lachen. Susi bị thương chảy máu ngay chân trái. Khi thằng cowboy đưa Susi trả về với mẹ, mở cửa thấy hai đứa đứng ngay cửa, giống như cô-dâu-chú-rễ sửa soạn bước song song lên làm lễ cưới. Susi đưa tay đau lên cho mẹ coi, mặt mày khổ sở có vẻ như hối hận đã bỏ nhà đi để mẹ lo! Mình cười ra nước mắt vì thương. Ôi sao tình yêu của chúng dễ thương như thế, không phân biệt vóc dáng bề ngoài, danh vọng. 

Susi đã chết lâu rồi mà thỉnh thoảng thằng bồ cũ cowboy vẫn tới ngay cầu thang nhà ngửi ngửi như tìm lại mùi hương cũ của người yêu.

Lúa9 


Con mèo còn nhớ đường về 
* một chuyện có thật

Người ta đang phăng-ta-xi đi thật xa về câu nói của ca sĩ Khánh Ly (tôi thì không quen thân sơ gì nên miễn bàn về cô ca sĩ này), nhưng có người phăng câu của cô ta nói là " Ai cũng muốn về quê hương, vì cái suy nghĩ đó rất người" (đại khái vì tôi không nhớ rõ câu cô ấy nói), rồi thiên hạ phăng tá lả là " Câu nói ấy xúc phạm đến cộng đồng NVTN HN, ca sĩ Khánh Ly phải lên tiếng xin lỗi vì đã ăn nói thiếu liêm sỉ, vì nếu những ai không muốn về vì còn chế độ độc tài thì họ là xúc vật cả thảy sao?" 

Làm tôi nhớ lại hồi xưa nhà tôi có nuôi một con mèo, thật ra nó là mèo hoang, chui vô hầm nhà tôi ở, thấy tội nên tôi cho nó ăn và cho ở trong nhà. Bẵng đi một thời gian 4 năm, một hôm nhà tôi bạo bệnh, anh nằm nhà thương, không còn ai ở nhà chăm sóc con mèo hoang này, nên tôi đã có ý bỏ nó vào thùng carton kín, chở nó bằng xe đạp đến khu rừng thật xa nhà rồi thả nó ở đó. Đạp xe đạp về. Tưởng đâu là rảnh nợ nuôi mèo. Ai dè, về tới nhà thì thấy con mèo nhớ đường trở về nhà má nuôi, nó chạy 4 cẳng còn lẹ hơn tôi lái xa băng qua khu rừng. Tuy là mèo nhưng nó tình nghĩa, nó ở với tôi cho đến chết.

VTTG Lúa9
28 Nov 2012
 
 
Negativ/ Positiv

Có một anh nọ cũng là dân trong làng báo chí, nhưng mỗi ngày theo dõi trên trang báo mạng online, anh nhận thấy: người đời thích phanh phui hình ảnh của ca sĩ Duy Quang đang bệnh hoạn, gầy đét, xanh xao nhìn không ra chàng ca sĩ một thời khi xưa tung hoành trên sân khấu nữa. Chợt ngón tay anh nhà báo này khựng lại, anh xót xa, suy nghĩ: "Ta có nên đăng tải hình anh ca sĩ này không? Ca sĩ này có bằng lòng không? Anh ta vui hay đau khổ!"
Nghề làm báo chí, truyền thông thường có hai mặt, họ thích khai thác, đăng tải những diễn viên trẻ đẹp, thành danh, tên tuổi nổi tiếng, hay là những scandal, những mối tình vụng trộm, những thất bại, những vụ tự tử của tài tử để thu hút độc giả ái mộ ngòi bút của mình. Như vậy: một mai tài tử xinh đẹp thành công một thời đó bị bệnh nan y, hiểm nghèo, sắp chết thì họ sẵn sàng quay ngòi bút không một chút xót thương. 
Vậy kết luận: một ngòi bút chảy ra mực có thể viết về cái rất tốt và cũng có thể viết về những điều rất xấu về một nhân vật nào mà họ muốn. Nhờ vậy mà tên tuổi người được nhắc nhở cho dù negativ hay positiv đều sống mãi với thời gian. 

Lúa9 
28 Nov 2012
 
Đúng / Sai

Thường thì ta xem tin tức, xem phim trên truyền hình hay đọc một cuốn sách, ta hay chú tâm xem hình dạng diễn viên ấy là ai, đẹp hay xấu, lối diễn xuất có tài tình không, nổi tếng không, có đủ làm cho người xem xúc động qua lối diễn xuất bằng cử chỉ, nét mặt của mình? Còn một cuốn sách, những dòng chữ trang trải nào đó lọt vào mắt độc giả và có gây nên ấn tượng gì cho người đọc nhớ? 
Người xem phim, người đọc sách thường là những người khác nhau. 80 triệu  người khác nhau, sẽ có 80 triệu óc nhận xét khác nhau. Như vậy khi nhận xét khác nhau không có nghĩa là anh sai. Sao anh nói tôi sai?

Lúa9 
28 Nov 2012
 
 "VỢ CHỒNG 
Mỗi lần đi du lịch, anh thường bật cười trước tính nhút nhát của chị.
Xe qua đèo: sợ
Lên núi cao: sợ
Biển sóng lớn: sợ
Những lúc như thế, anh thường ôm lấy chị, vỗ về:
- Đừng sợ, đã có anh ở đây. Can đảm lên em!
Công ty phá sản!
Từ cương vị giám đốc, anh quay về với 2 bàn tay trắng.
Anh suy sụp, hốc hác.
Chị ôm anh vào lòng, xoa xoa mái tóc:
- Đừng tuyệt vọng, anh còn có em mà.
Can đảm lên anh nhé!"

Truyện Rất Ngắn: Cái bóng
Ông luôn phàn nàn về cuộc hôn nhân sắp đặt sẵn mà gia đình dành cho mình. Ông chê bà ít học, chẳng tương xứng với sự lịch lãm của ông. Mọi việc ông thường tự quyết, chẳng coi bà vào đâu. Bà tồn tại bên ông như cái bóng lặng lẽ trong cuộc sống chung có nhiều thăng trầm.
Một ngày, bà nhẹ bỏ ông sau một cơn bạo bệnh. Ông ra vào ngẩn ngơ như thể đang kiếm tìm. Nhà thiếu bà, ông mới thấy rõ những khỏang trống. Ông nhận ra sự lịch lãm cũng chẳng tạo nên được một gia đình nếu thiếu đi sự hy sinh

Truyện Rất Ngắn: "Ăn cơm
______________________
Thằng Tèo ngồi tiu nghỉu. Tựa lưng vào cây trứng cá bên hông nhà, thỉnh thoảng nó giơ tay gạt nước mắt.
Không biết chuyện gì? Cả buổi sáng nay ba má nó liên hồi ẩu đả. Bỏ ông táo lạnh tanh. Giờ mỗi người mỗi góc.
Rồi cuộc chiến lại tiếp tục. Từ võ ba càng chuyển sang võ miệng. Bỗng má nó lớn giọng :
- Ông ăn chả, tôi ăn nem. Mặc xác ông!
Đến đây, cái bao tử thúc giục, Tèo tham chiến :
- Con không thèm ăn thứ đó, con chỉ muốn ăn cơm thôi!"

 
Truyện Rất Ngắn: Con nhái ở bên ruộng nói với con nhái ở bên vệ đường: “Anh ở đây quá nguy hiểm, dọn qua chỗ tớ mà ở.” Con nhái ở bên đường trả lời: “Tớ đã quen rồi, hơn nữa, cũng thấy ngại, làm biếng không muốn dọn nhà.” Mấy ngày sau con nhái ở bên ruộng đi thăm con nhái ở bên đường, phát hiện nó đã bị xe chạy ngang qua cán chết rồi, xác nằm bẹp dí bên đường đi. Hóa ra phương pháp nắm giữ vận mệnh thật đơn giản, tránh xa lười biếng là xong.

Truyện Rất Ngắn: MÙA CÁ BÔNG LAU
_________________________________
Quê tôi ở ngã ba sông Vàm Nao, nơi nổi tiếng có nhiều cá bông lau. Dầu vậy, giá cá ở đây cũng không phải rẻ.

Đến mùa, thi thoảng má mua một khứa cá nhỏ nấu nồi canh chua để cả nhà cùng ăn. Thường anh chị em tôi nhường phần cá cho má. Má nói cá tanh, thích rau hơn.

Cậu ở thành phố xuống đòi ăn chua cá bông lau má nấu. Cậu chạy mua con cá to. Đến bữa không thấy má gắp cá. Cậu bảo:”Hồi xưa chị thích nhất món cá này?”.

Tôi thấy má tôi bối rối. 

Truyện Rất Ngắn: Lời mẹ
___________________________________-
Con đi học xa. Mẹ dặn:
- Cuộc sống ở trọ không như ở nhà. Từ nay con phải tự lo cho mình.
Chị lấy chồng. Mẹ lại bảo:
- Sống bên nhà chồng chẳng khác gì ở trọ. Con phải biết cách làm đẹp ý gia đình chồng. Có như vậy, cuộc sống của con mới được hạnh phúc.
Thời gian trôi, con ra trường. Con không còn ở trọ mà trở về bên mẹ. Con cảm thấy vui vẻ và ấm áp hơn.
Còn chị, chị xa chồng, cũng về với mẹ. Nhưng chị không còn tươi tắn như ngày nào. Mẹ nhìn chị khẽ thở dài.

Truyện Rất Ngắn: "Dấu chấm hỏi
Ngày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻ lang thang không nhà cửa. Cuối buổi học.
- Cô ơi. Dạy tụi con hát đi cô. 
- Hát đi cô. Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi, cô dạy cho tụi trẻ bài "Đi học về". 
- Hát theo cô nè... Đi học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Ba mẹ khen... Phía cuối lớp có tiếng xì xào: 
- Tao không có ba mẹ thì chào ai? - ... Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay."

Truyện Rất Ngắn: Lệ trần

Chuyện kể rằng, ở miền nọ có chàng trai, cô gái yêu và thương nhau rất nhiều.
Họ quấn quýt bên nhau, vui cười hạnh phúc như chẳng có thứ gì có thể chia lìa đôi lứa.
Nhưng rồi một ngày, cô gái chết đi, để lại chàng trai trong muôn vàn xót thương.
Chàng khóc. Chàng khóc ngày này qua ngày khác, người đời mủi lòng, khuyên nhủ chàng nên để ký ức được ngủ yên. Nhưng chàng vẫn khóc, khóc rất nhiều.

Rồi một đêm, trong giấc mơ, chàng thấy mình đứng trước ngưỡng cửa thiên đường. Có rất nhiều các cô gái trong trang phục dạ hội lộng lẫy, trên tay cầm những ngọn nến lung linh, huyền ảo. Và chàng thấy người yêu chàng, cũng áo quần lộng lẫy, cũng ngọn nến trên tay, nhưng nến tắt.

Chàng hỏi:
- Sao em không thắp nến lên?
Nàng rơi lệ:
- Mỗi lần em chưa kịp thắp lên thì nước mắt anh lại rơi xuống. Van anh, xin anh đừng khóc nữa!

Nếu lỡ mất đi người thân yêu nhất, bạn chọn cố gắng sống hạnh phúc để người đó được an nghỉ hay mãi chìm trong khổ đau của cả hai?
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét