*Hà Long
Hồ
Chí Minh là một người đặc biệt, điều ấy không phải bàn cãi, thậm chí
còn là người cực kỳ đặc biệt có một không ai vì chính ông ta là người
phải chịu trách nhiệm chung nhất, chịu trách nhiệm nặng nhất và chịu
trách nhiệm cuối cùng cho thời đại đau thương nhất, dối trá nhất, suy
đồi nhất và ô nhục nhất trong lịch sử dân tộc Việt Nam – chính là thời
đại cộng sản hoành hành ở Việt Nam.
Hồ
Chí Minh có những cái nhất mà hiếm ai trong người Việt Nam bình thường
cũng như người làm chính trị có được cái nhất ấy như ông ta. Xin được
liệt kê ra đây 7 cái nhất của Hồ Chí Minh để người dân Việt Nam có thể
hiểu đúng và hiểu rõ hơn về con người ông ta, và để đám học trò ma quỷ
và lũ lâu la đầu trâu mặt ngựa của ông ta hãy dày công mà HỌC TẬP VÀ LÀM
THEO TẤM GƯƠNG ĐẠO ĐỨC HỒ CHÍ MINH – góp phần sớm đưa chế độ độc tài
cộng sản Việt Nam sụp đổ tan tành xác pháo.
7 cái nhất của “Thánh nhân” Hồ Chí Minh:
1- Hồ Chí Minh – KẺ ĐẠI BẤT NGHĨA:
Chị
ruột ở quê ra thăm Hồ Chí Minh không tiếp, dù người chị ruột này cũng
là người đi theo cách mạng từ rất sớm và từng bị tù đày tra tấn dưới
thời Pháp thuộc. Vì vậy mối quan hệ giữa họ vừa là tình huyết thống chị
em ruột thịt, vừa là tình đồng chí cộng sản. Khi chị ruột ốm nặng sắp
chết ở quê báo tin ra Hồ Chí Minh cũng không về thăm. Sau đó người chị
ruột này chết ở quê trong sự nghèo khó cô độc Hồ Chí Minh cũng không về
đưa tang.
Có
học giả người Đài Loan đưa ra giả thuyết rằng Hồ Chí Minh thật (tức
người Việt Nam) đã chết trong nhà tù Trung Quốc, sau đó chóp bu cộng sản
Trung Quốc và Việt Nam lúc bấy giờ họp lại và quyết định tìm người đưa
vào đóng thay, cuối cùng đã tìm được một người Trung Quốc vào đóng thay
Hồ Chí Minh cho đến cuối đời. Vì vậy, Hồ Chí Minh sau này không dám gặp
mặt trực tiếp người thân là anh chị em ruột trong gia đình vì sợ những
người này nhận ra mình không phải là Hồ Chí Minh thật. Giả thuyết này có
phần phiêu lưu,
tác giả không theo giả thuyết này nên không còn cách nào khác khi nghĩ
về việc Hồ Chí Minh né tránh tuyệt đối gặp mặt người thân trong gia đình
– là việc đại bất nghĩa.
2- Hồ Chí Minh – KẺ ĐẠI BẤT HIẾU:
Trích di chúc “Thánh nhân” Hồ Chí Minh:
“……… phòng khi tôi đi gặp cụ Mác, cụ Lê Nin ………..”
Khi
chết mà không nghĩ linh hồn mình (nhưng cộng sản tuyệt đối vô thần cơ
mà nhỉ ? !) sẽ được lên thiên đàng gặp tổ tiên, ông bà, cha mẹ mà lại đi
(xuống địa ngục) gặp đám tổ sư người Tây (có người Tây tốt nhưng cũng
có người Tây xấu, có người Tây thông minh nhưng cũng có người Tây điên
khùng hoang tưởng) ở tận đẩu tận đâu ở thời nảo thời nao.
Đến tận lúc lập di chúc rồi mà vẫn còn ước vọng khác người như vậy thì quả thật là đặc biệt, quả thật là đại bất hiếu!
3- Hồ Chí Minh – KẺ ĐẠI HÁO DANH:
“Thánh
nhân” Hồ Chí Minh tự thổi kèn trong việc viết cuốn sách “Những mẩu
chuyện hoạt động của Hồ Chủ Tịch” lấy tên là Trần Dân Tiên. Trong quyển
sách đại bịp này Hồ Chí Minh đã tự nhận mình là “… một người khiêm
nhường đến thế …”
Hồ Chí Minh thật là một kẻ háo danh và vĩ cuồng đến mức bệnh hoạn và trơ tráo.
4- Hồ Chí Minh – KẺ ĐẠI HỖN LÁO
Hồ
Chí Minh lần đầu tiên tự xưng là “ Cha già dân tộc” khi mới 55 tuổi.
Theo lẽ thường tập tục kết hôn và sinh con thời bấy giờ thì người 75
tuổi đã có thể là cha, người 95 tuổi đã có thể là ông của Hồ “Thánh
nhân”. Vậy mà ông ta vẫn xưng xưng tự gọi mình là cha già dân tộc với
hàng chục triệu người dân Việt Nam trong đó có hàng triệu người đáng
tuổi ông tuổi bà, tuổi cha tuổi mẹ của ông ta.
Hồ Chí Minh quá hỗn !
Hồ Chí Minh quá loạn ngôn !
Một
số người thắc mắc điều này và tác giả cũng có chung thắc mắc với họ,
tại sao truyền thông Việt nam ra rả gọi Hồ Chí Minh là cha già dân tộc
mà không gọi người vợ gốc Tàu duy nhất được tạm coi là danh chính ngôn
thuận của Hồ Chí Minh (nhưng cũng chỉ là danh chính ngôn thuận trong
vòng bí mật của cộng sản Tàu và cộng sản Việt) – bà Tăng Tuyết Minh, là
“mẹ già dân tộc” ? !
5- Hồ Chí Minh – KẺ ĐẠI TÀN NHẪN
Hồ Chí Minh chối bỏ hoàn toàn vợ (nhiều vợ) con (nhiều con) của mình để dựng nên một hình tượng trai tân đến già, cả cuộc đời vì nước
non, hy sinh tất cả vì sự nghiệp cách mạng. Đây là việc làm thừa, là
dấu hiệu rõ nét của chứng háo danh, vĩ cuồng đến bệnh hoạn của ông ta và
sự dối trá đến khủng khiếp vô luân của ông ta và đám học trò đệ tử để
lừa đảo mị dân. Bởi vì một người đàn ông, một người làm chính trị như
ông ta hoặc hơn cả ông ta như Lê Nin, Mao Trạch Đông
đều có vợ (hay nhiều vợ/đời vợ) và con thì cũng là điều bình thường,
nhất là ở thời bấy giờ khi mà Việt Nam vẫn thừa nhận chế độ đa thê và
hôn nhân thực tế (đến tận những năm 2000 Việt Nam vẫn thừa nhận hôn nhân
thực tế và thực trạng đa thê (nhiều vợ) của các cán bộ cách mạng cao
cấp vì hoạt động cách mạng mà phải phân ly với gia đình cũ và có thêm
gia đình mới).
Hồ Chí Minh
không những chối bỏ hoàn toàn vợ con, mà khi một trong những người vợ
của ông ta là bà Nông thị Xuân có ý định/đòi hỏi phải công khai, danh
chính ngôn thuận quan hệ vợ chồng với mình (lúc này Nông thị Xuân đã có
một con trai với Hồ Chí Minh là Nguyễn Tất Trung) thì ông ta đã ra
lệnh/để mặc các đồng sự chóp bu và tay sai là Trần Quốc Hoàn giết chết
dã man Nông thị Xuân. Nông thị Xuân đã bị vật nặng đập vào đầu đến chết,
sau đó xác bị ném ra đường đê dốc Chèm cầu Thăng Long – Hà Nội rồi cho
xe cán lên
giả vờ là tai nạn giao thông – 2 lần bị giết và 1 lần coi như đã chết
khi Hồ Chí Minh ra lệnh/im lặng để mặc bộ chính trị chóp bu của đảng
cộng sản bàn thảo kế hoạch giết người diệt khẩu man rợ khủng khiếp này.
Tổng cộng bà Nông thị Xuân - người vợ yêu của Hồ Chí Minh đã bị giết đến
3 lần để bảo vệ uy tín và hình ảnh “Thánh nhân” của lãnh tụ Hồ Chí
Minh.
Chỉ có ma quỷ và phải là ma quỷ tàn ác nhất trong các loài ma quỷ mới làm như vậy.
Về các con của mình Hồ Chí Minh không thừa nhận và không trực tiếp nuôi dưỡng bất kỳ người con nào.
Cha thường còn nỏ bằng ai,
Đòi “cha dân tộc” điên rồ lắm thay !
6- Hồ Chí Minh – KẺ ĐẠI TRỐNG RỖNG:
Trong
một giây phút nịnh bợ đến mức xuất thần với đám quan thầy Tàu cộng, Hồ
Chí Minh đã mất hết cả lý trí mà buột miệng nói ra một sự thật vốn được
giấu kín lâu nay về kiến thức, về trình độ học vấn, về lý tưởng của mình
như sau:
“Tôi không tư tưởng gì ngoài tư tưởng của Mao Trạch Đông.”
Vì
vậy, tác giả bài viết này đề nghị Bộ Chính trị đảng cộng sản Việt nam,
Ban tuyên giáo Trung ương, Bộ Giáo dục và đào tạo phải khẩn trương sửa
ngay tên “Cuộc vận động học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí
Minh” thành “Cuộc vận động học tập và làm theo tấm gương đạo đức Mao
Trạch Đông vì Hồ Chí Minh không có tư tưởng gì trong đầu ngoài tư tưởng
của Mao Trạch Đông”.
Thiết
nghĩ (không hề mỉa mai chút nào!) điều này là hoàn toàn phù hợp với
công cuộc bán nước và làm tay sai cho Tàu cộng mà đám cán bộ chóp bu và
cốt cán của đảng cộng sản đang tích cực đẩy mạnh và công khai hóa dần.
7- Hồ Chí Minh – KẺ ĐẠI LƯU MANH:
Ai
đã từng đọc Hồi ký Tháng 8 cờ bay của ông Vũ Đình Huỳnh, thư ký, người
đồng chí thân cận đặc biệt của Hồ Chí Minh có lẽ không thể nào quên đoạn
tác giả viết về cuộc viếng thăm nghĩa trang Công xã Paris trong thời
gian rảnh rỗi khi Hồ Chí Minh đi dự hội nghị Phông ten nơ bơ lô.
Khi
đến thăm nghĩa trang này, Hồ Chí Minh thể hiện sự xúc động quá thể một
cách không bình thường. Ông Vũ Đình Huỳnh để ý thấy Hồ Chí Minh khóc rất
nhiều và đặc biệt cứ to tướng lên mỗi khi có người Tây đi qua. Cảm thấy
Hồ Chí Minh có phần xúc động thái quá mà không hiểu vì sao, ông Huỳnh
mới lựa lời hỏi thưa bác sao bác lại xúc động và khóc nhiều thế. Ông Hồ
Chí Minh tỉnh queo trả lời, nước mắt cũng như cái vòi nước vậy, có thể
điều khiển được, muốn nhiều có nhiều, muốn ít có ít.
Nhiều
người hẳn vẫn còn nhớ vì tivi đã và vẫn đang tiếp tục chiếu đi chiếu
lại hình ảnh Hồ Chí Minh khóc khi nói lời xin lỗi vì cải cách ruộng đất
về cơ bản là đúng, về cơ bản là thành công, về cơ bản là thắng lợi nhưng
chỉ mỗi cái là phải giết hơi bị nhiều người (đoạn này là tác giả nói
!): giết bằng cách chôn sống , bằng cách đánh đập vỡ đầu nát óc, bị đánh
đến gẫy xương sườn dập nát ngũ tạng, bị đánh đến phọt đái phọt cứt, bị
thọc gậy thọc mác từ trên họng xuống hậu môn, từ hậu môn ngược lên họng,
bị cắt cổ bằng dao
cùn, bị chôn sống hở cái đầu rồi bị nện bằng chày, gậy, đá vào cái đầu
đang ngoi ngoi lên mặt đất, bị chôn sống hở cái đầu rồi bị trâu kéo bừa
bừa đứt luôn cái đầu đang ngoi ngoi lên mặt đất đó ..v..v..
Được
một viên đạn găm vào đầu mà chết như bà đại địa chủ cách mạng Nguyễn
thị Năm là một diễm phúc xa xỉ trong cải cách ruộng đất ở Việt Nam!
Thiết
nghĩ, với những tội ác khủng khiếp, với sự dối trá tận cùng và sự đạo
đức giả siêu hạng của Hồ Chí Minh thì gọi Hồ Chí Minh là tên đại lưu
manh vẫn còn là lịch sự.
Hà Long
Hà Nội 2-5-2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét