Kính thưa qúi đồng hương tị nạn cộng sản
Thưa quý vị,
Chắc
hẳn một số trong quý vị đã đọc được tin về buổi nói chuyện vào cuối
tuần này tại San José của ông Bùi Tín, cựu đại tá quân đội nhân dân Việt
cộng, cựu Phó tổng biên tập báo Quân Đội Nhân Dân Việt cộng, được thông
báo dưới hình thức Thư mời của một nhóm 7 người đứng tên tổ chức. Ông
Bùi Tín, một nhân vật không lạ với cộng đồng Việt tị nạn cộng sản tại
hải ngoại và càng không xa lạ đối với tôi, Võ tử Đản, một cư dân tại San
José, California. Không xa lạ, bởi vì, gia đình tôi là nạn nhân trực
tiếp của ông Bùi Tín, 65 năm trước, khi ông ta ở lứa tuổi 19, 20 và là
Đại đội trưởng đơn vị dịch hậu Việt cộng trong vùng Triệu Phong và Hải
Lăng. Gọi là dịch hậu nhưng hoạt động chính của đám quân này là phục
kích ám sát, giết người vô tội bị cộng sản kết án phản động. Thời gian
này, Bùi Tín vừa mới được thâu nhận làm đảng viên cộng sản chưa đầy một
năm nên đã “hừng hực” (ngôn ngữ của Bùi Tín trong Hoa Xuyên
Tuyết) xông pha lập công với Đảng, bằng những hành động giết người không
gớm tay. Bùi Tín giết người đúng như “chỉ thị” của đàn anh Tố Hữu trong
câu thơ, “Giết, giết nữa bàn tay không ngừng nghỉ…”!
Hiện
tại, ngoài tôi ra còn có hai nhân chứng đã mắt thấy, tai nghe lời kết
án và hành động sát thủ dã man của Bùi Tín. Họ vẫn còn sống, ông Võ Di ở
tại làng Nại Cửu và ông Trần Cận (một trong 6 tên tự vệ đã cùng đi với Bùi Tín đêm hôm đó) ở tại Thị xã Đông Hà, Quảng trị.
Mấy hôm trước đây, qua một cá nhân thuộc nhóm 7 người đứng ra tổ chức buổi nói chuyện, Bùi
Tín đánh tiếng mời tôi đến tư gia một vị trong Ban tổ chức để gặp mặt
hầu giải quyết mối thù giết cha ngày xưa. Ở tuổi 85, Bùi Tín thật sự sám
hối chăng? Bùi Tín muốn gặp tôi để tha thiết van xin tha tội trong muộn
màng? Tôi không nghĩ vậy, vì từ tuổi thanh niên cho đến ngày nay, ý
thức hệ cộng sản đã trở thành hơi thở luân lưu trong buồng phổi Bùi Tín,
đã trở thành một loại hồng huyết cầu trong máu, chảy qua tim và ngược
lên khối óc Bùi Tín. “Cứu cánh biện minh cho phương tiện”, người
cộng sản dùng câu châm ngôn này để giết người, cướp của và tình cảm hối
hận không bao giờ xuất hiện trong tư duy của chúng. Vì vậy, tôi đã từ
chối.
Lần
thứ hai, tôi lại được đánh tiếng mời lên đài phát thanh để khơi lại vết
thương lòng sau bao năm vẫn còn rỉ máu. Để chi vậy? Để ông Bùi Tín có
cơ hội “đấu khẩu” với tôi? Tuy đã già, tôi vẫn chưa đến độ lú lẫn để
quên cá nhân ông Bùi Tín là một người sống bằng miệng lưỡi và ngòi bút.
Chính miệng lưỡi đã đưa ông lên đài danh vọng trong hàng ngũ quân đội
nhân dân Việt cộng; ông cũng đã từng theo học tại các trường đào tạo cán
bộ tuyên truyền từ Đông sang Tây trong thế giới các nước cộng sản. Kiến
thức ông Bùi Tín đã được trang bị tận răng với những thủ đoạn và mánh
lới gian xảo trong tuyên truyền của người cộng sản Quốc tế. Thử hỏi, một
người cán bộ hành chánh Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) cấp thấp như tôi làm
sao có đủ kinh nghiệm và khả năng để tranh luận với một cán bộ tuyên
truyền đã thành tinh như Bùi Tín? Hơn thế nữa, nhân chứng cuộc thảm sát
cha tôi ở hai phía vẫn còn tại thế và việc kiểm chứng không là chuyện
thiên nan, vạn nan, trong thời đại chúng ta. Vì vậy, tôi đã không nhận
lời tham dự cuộc tranh luận.
Tôi
không bao giờ tin rằng ông Bùi Tín đã thức tỉnh và đã sám hối về những
hành động giết người không chùn tay, mấy mươi năm trước, trong đó có cha
tôi. Việc gặp mặt ông Bùi Tín để ông ấy có cơ hội “thanh minh, thanh
nga”, hoặc nói lên lời tạ lỗi bâng quơ, đối với tôi không phải là sự
việc cần thiết trong lúc này. Dầu đã bước qua lứa tuổi “thất thập cổ lai hi”, tôi vẫn không quên bổn phận của một người dân đối với tình trạng lầm than của đất nước -Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách.
Điều cần thiết hiện tại là chúng ta nên cùng nhau nhận định kỹ những
hành động đã, đang và sắp làm của ông Bùi Tín. Bởi vì hiện tại, ông ấy
đang đi “du thuyết” và buổi nói chuyện sắp tới tại San José là một cơ
hội cho ông ta hòa điệu với chuyến đi của Ủy viên trung ương đảng Đào
Ngọc Dung, trong tiến trình “triển khai” Nghị quyết Trung ương 4 về xây
dựng và chỉnh đốn Đảng.
Nghị
quyết 36 của Việt cộng, với một ngân khoản to lớn, được đem ra thực thi
tại hải ngoại mấy năm nay, mà đối tượng chính là các cộng đồng tị nạn
cộng sản khắp năm châu. Hệ lụy của Nghị quyết 36 là tình trạng Lục Súc
Tranh Công. Những khuôn mặt đội lốt Quốc gia ngày trước, nay đã hiện
nguyên hình, tranh nhau ca tụng, nâng bi con người và chế độ cộng sản
tại Việt nam. Bọn người này đã tạo ra một tình trạng hỗn mang trong các
cộng đồng người Việt. Trên phương diện văn hóa, một số cây viết tên
tuổi, qua báo chí và sách vỡ, đã muối mặt ca tụng giao lưu để chỉ xin bố
thí cho đặc ân được in sách trong nước! Về phía văn nghệ, văn gừng,
việc bao thầu, cổ suý cho sự xâm nhập ồ ạt các đoàn văn công đã được hệ
thống hóa, chưa kể sự trơ trẻn của đám xướng ca vô loại vượt biên, vượt
biển tránh họa cộng sản năm nào, nay lại trở về đóng vai trò văn công,
hót những lời ca ve vuốt đám cán ngố. Thậm chí có em lại bán cả tư cách,
ca hát, múa may, nhảy nhót, hầu hạ đám Việt cộng tép riu tại các sứ
quán Việt cộng. Trên phương diện sinh hoạt cộng đồng, miếng mồi Nghị
quyết 36 đã tạo ra tình trạng tranh chấp giữa cá nhân với cá nhân, giữa
đoàn thể với đoàn thể và trò ma mỵ được áp dụng qua thủ đoạn mua chuộc,
vu khống, bôi bẩn và chụp mũ…May mắn thay, lòng kiên trì, sắt son trong
công cuộc chống cộng của đa số đồng bào đã giúp cho chính nghiã Quốc gia
vẫn còn tồn tại và ngọn cờ vàng ba sọc đỏ vẫn còn ngạo nghễ tung bay
trên các đường phố hải ngoại trong các lần lễ lạc.
Trở
lại trường hợp Bùi Tín, có người cho rằng hành động chà đạp lên hay xé
bỏ đi thẻ đảng viên cộng sản của Bùi Tín đủ chứng tỏ y đã “thức tỉnh” và
việc chống đối đám cầm quyền cộng sản tại Việt nam là điều đáng được ca
tụng. Đúng, Bùi Tín bằng ngoài bút đã viết ra những chỉ trích tội ác và
sai lầm của đám cán bộ lãnh đạo hiện tại và trước đây; tuy nhiên, các
sự kiện Bùi Tín đưa ra đều đi sau những tố giác của các nhà đấu tranh
trong nước. Bùi Tín có “thức tỉnh” không? Chắc chắn là không. Hành động
xé thẻ đảng viên cộng sản không có gì là ghê gớm cả, vì thẻ đảng được ấn
ký bởi những con người mà Bùi Tín chống đối và bọn người này luôn cả
Bùi Tín, sau khi chiếm miền Nam, đã bôi mặt đá nhau ra gì vì tranh giành
miếng đỉnh chung! Nếu Bùi Tín “thức tỉnh” thật sự thì đã không cho ra
đời hai tác phẩm Hoa Xuyên Tuyết, Mây Mù Thế Kỷ, biểu hiện cái đỏm dáng
của một người rơm và lồng vào đó là lời ca tụng chế độ miền Bắc, lăng
nhục miền Nam kéo dài cả ngàn trang! Cũng như Dương Thu Hương “tôi không bao giờ từ bỏ đội ngũ người cộng sản”
(Tự bạch Về Tiểu Thuyết Vô Đề), Hồ Chí Minh vẫn là thần tượng muôn đời
của Bùi Tín, của bọn người tự xưng là “người cộng sản thức tỉnh, phản
kháng”!
Nếu
thật sự thấu hiểu được sự tàn độc và nguy hại của ý thức hệ cộng sản
đối với dân tộc, thái độ gọi là “thức tỉnh” của Bùi Tín đã khác đi chứ
không vênh váo, tự đắc trong bao năm nay. Và hơn ai hết, Bùi Tín đã
không cùng với đám trí thức “chồn lùi”, trong đó có Bùi duy Tâm, Trần
văn Ân, kêu gọi xóa bỏ hận thù, góp công xây dựng đất nước, khi chân ướt
chân ráo đến San Francisco năm 1991. Nhóm người gọi là trí thức này là
nhóm đầu tiên mạnh miệng đưa ra quan điểm, hủy bỏ lá cờ Quốc gia nền
vàng ba sọc đỏ. Chúng bị đồng bào hải ngoại chống đối mãnh liệt nên đã
thụt vòi. Trong khi đó Bùi Tín lại hổ trợ cho ý tưởng bệnh hoạn này ở
trang 54, trong Mây Mù Thế Kỷ:
“Ngay một số trí thức từng ở trong chính quyền miền Nam (cở Trần văn Ân, Bùi duy Tâm –chú thích của người viết)
cũng tỏ ra phủ nhận bộ máy lãnh đạo của chế độ VNCH trước đây và phủ
nhận cả lá cờ vàng ba sọc đỏ. Nhiều người trước kia đã là viên chức cao
cấp trong chính quyền miền Nam đã nói với tôi: ‘Chúng tôi muốn quên lá
cờ vàng ba sọc đỏ ấy đi vì nó tiêu biểu cho một chế độ quan liêu, quân
phiệt, tham nhũng và thối nát, chúng tôi không muốn thừa nhận lá cờ ấy.” (!)
Bùi Tín cũng đã lăng nhục Quân Lực VNCH bằng những giòng chữ ở trang 32, trong Mây Mù Thế Kỷ:
“...Trước nhân dân và cả nước Việt Nam, trước dư luận quốc tế, quả thật là có quá nhiều khó khăn, khi muốn dành cho quân đội ấy (QL/VNCH –chú thích của người viết) những chữ “yêu nước”, “chính nghiã” khác với Quân Đội Nhân dân Việt Nam (cộng sản-chú thích của người viết)…”
Tôi
trích hai đoạn văn của Bùi Tín trong Mây Mù Thế Kỷ như là phần kết của
bài viết này; đồng thời, cũng xin được gửi đến 7 người đứng ra tổ chức
buổi nói chuyện cho Bùi Tín hai câu hỏi:
“Trong
số quý vị cũng có người đã từng, hoặc là cựu quân nhân, cựu cán bộ, cựu
công chức thuộc hai chế độ Cộng hoà miền Nam, quý vị nghĩ gì về những
lời bôi bác của Bùi Tín đối với tập thể quân đội đã đem máu xương đánh
đổi hai chữ Tự Do cho miền Nam trong suốt 30 năm (1945-1975) và sự an
bình, hạnh phúc cho quý vị và gia đình hôm nay, nơi xứ người?
Quý
vị nghĩ gì về nhân vật quý vị mời đến để học hỏi về tình hình đất nước
và thế, lực đảng CSVN lại là kẻ đã phỉ báng lá cờ mà hoặc cha ông, anh
em, bạn bè của quý vị đã đổ máu xương để bảo vệ?”
Dĩ
nhiên, tôi biết là mình sẽ không nhận được câu trả lời thoả đáng, trừ
khi, theo mơ ước của tôi, quý vị đang “giăng bẩy” một tên “ngụy thức
tỉnh” trong chiếc nôi chính trị của người Việt tị nạn cộng sản tại Thung
Lũng Hoa Vàng.
Nếu
quý vị muốn được cập nhật về tình hình đất nước hằng ngày, muốn biết
“Thế và Lực” của bọn cướp Việt cộng hiện tại, không gì mau chóng và ít
tốn kém bằng theo dõi các Mạng lưới điện toán toàn cầu. Qua đó, không
cần phải tốn tiền mời tên sát nhân Bùi Tín làm thầy dùi, đưa quý vị vào
mê hồn trận, quý vị cũng biết được thái độ nô lệ của tập đoàn cộng sản
đối với móng vuốt xâm lăng của đám Chệt phương Bắc, tình trạng hành hung
dân oan đi khiếu kiện đòi lại đất hương hỏa, thảm cảnh của những nhà tu
hành bị đàn áp…
Cuối cùng, xin lưu ý quý vị, chúng ta đã bước vào Thế kỷ thứ 21 và đang ở vào Thời kỳ Tin Học!
Trân trọng kính chào,
Võ tử Đản
San José ngày 19 tháng 6 năm 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét