Lê Quốc Quân
Tôi suy nghĩ nhiều lắm
khi đặt cái tít bài này. Vì dán nhãn một đất nước ăn trộm chó thì mình cũng
khác nào thằng bắt chó. Nhưng đó là câu nói của thằng em họ tối qua khi nó mất
đến con chó thứ 4, Những kẻ lưu manh lạ lùng trong xã hội này ngang nhiên cướp
chó ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Bọn cướp dùng dây phanh làm một cái thòng lọng và tung vào cổ chó. Kẻ đằng trước rú ga, con chó chống cự lại đến mức tất cả chân của nó trượt trên đường, bật máu, sau đó nó quỳ xuống, đầu gối lết trên mặt đường đá khô khốc, máu bật ra và nước mắt chảy. Khi lịm đi thì bọn cướp giật lên, ôm ngang người và bỏ chó vào bao tải.
Bọn cướp dùng dây phanh làm một cái thòng lọng và tung vào cổ chó. Kẻ đằng trước rú ga, con chó chống cự lại đến mức tất cả chân của nó trượt trên đường, bật máu, sau đó nó quỳ xuống, đầu gối lết trên mặt đường đá khô khốc, máu bật ra và nước mắt chảy. Khi lịm đi thì bọn cướp giật lên, ôm ngang người và bỏ chó vào bao tải.
Cậu em nhìn thấy liền lấy xe máy phóng lao theo, rượt theo lên đoạn cánh đồng làng trên, bọn trộm chó dừng xe, rút kiếm ra và vẫy cậu em lại. Thương chó lắm, nhưng nó đành lau nước mắt và quay xe. Nó bảo thương con chó vô cùng, đau buồn đến nỗi nghĩ đến chuyện uống thuốc tự tử hoặc tự mình làm một quả bom nổ tung xác.
Gọi nhờ tư vấn, nó bảo: “Anh Quân ơi, tồn tại làm chi giữa đất nước ăn trộm chó này nữa”. Tôi bảo bình tĩnh vì nếu không mấy thằng phản động sẽ cười vào mũi nó, nói: “làm cách mạng gì cái ngữ mày, mất có con chó quèn mà cũng dọa ôm bom lên ủy ban”. Thực tâm, thằng em chỉ muốn có chế độ mới không có kẻ trộm chó. Nó bảo ngày xưa Lão Hạc, Chị Dậu đói khổ đến mấy, nuôi được con chó vẫn có thể bán kiếm tiền. Còn bây giờ ông Nam trong làng nghèo, neo đơn, chỉ có con chó làm bạn mà cũng vưà bị câu mất cách đây 3 tuần.
Theo nó, bắt trộm chó giờ đã trở thành phổ biến, trải dài từ thành thị đến nông thôn, từ vùng đồng bằng đến miền núi.
Đêm đêm kẻ trộm chà đi xát lại những vùng quê miền trung nghèo đói, xác xơ để tìm cách bắt chó. Nó bắt của người khá giả lẫn cả những người mà tài sản chỉ có một con chó. Chúng đi xe máy, rồ ga, vòng đi vòng lại, kích thích chó trong nhà lao ra sủa, khi đó nó sẽ tung dây thòng lọng ra xiết cổ lôi đi. Nếu chó khỏe, tỳ chân chống cự lại thì vung gậy
sắt quật ngang mõm, chó bất tỉnh ngay lập tức và chúng bắt bỏ vào bao tải. Chú Kiên có con chó 40 cân, sợ không kéo đi được nên bọn chúng dùng thuốc để đánh bả. Thuốc độc mua từ Trung công, 250 ngàn một viên rất nhỏ dùng đánh được cả mấy tạ chó. Chó chết người việt cũng ăn tất !
Không chỉ ăn trộm ở trong nước, kẻ trộm chó còn sang tận lào bắt hết chó Lào, chó ở Lào ít đi, Bọn trộm chó lại tràn sang bắt cả chó ở Thái Lan. Là đất nước theo đạo Phật, người Thái quý trọng và không bao giờ ăn thịt chó. Vì vậy, Chính quyền Thái đã bắt bỏ tù một số kẻ chuyên đi bắt trộm chó xuyên quốc gia. Nhưng những kẻ trộm chó người Việt vẫn chui lủi đi đập chó và vớt chó chết ở khắp vùng Đông Bắc Thái Lan.
Năm 1996, tôi gặp 1 khách du lịch Mexico anh ấy bảo: “Người Việt Nam vui vẻ nhưng sao họ cứ bắt chó nhốt trong lồng vậy. Những con chó đó đi đâu ? ”. 15 năm trôi qua, hôm nay qua mạng facebook cô bạn người Anh kiên quyết nói không bao giờ đi du lịch Việt Nam nữa: “Vì những ánh mắt khẩn nài của các con chó sắp chết bị chở đi trên đường phố cứ ám ảnh mãi”
Đã bao giờ bạn nuôi chó hoặc nhìn sâu vào ánh mắt của một con chó quý chưa ? Nếu rồi, chắc bạn sẽ thấy sự khốn nạn của những tay trộm chó. Nhưng khốn nạn hơn là cơ chế nào để tạo ra những con người lương thiện Việt nam năm nào đã trở thành những kẻ ăn trộm chó lạnh lùng, thản nhiên. Có tên trộm bị dân đập chết, đốt xác, coi mạng người như mạng chó nhưng vẫn tiếp tục có nhiều người ăn cướp chó.
It đứa suy nghĩ sâu như thằng em họ. Nó bảo rõ ràng Chính quyền xã nó bảo kê cho bọn trộm chó. Nó bảo vì có những quan chức ăn cắp hàng tỷ đồng mà vẫn lên TV giảng đạo đức “oách” cho nên bọn trộm chó nó nghĩ mình tội trộm chó chỉ bằng trộm cái lông chân của dân nên cũng nhơn nhơn, thách thức. Nó bảo công an xã bảo kê vì có những chủ vựa chó trộm xây được nhà lầu, đào hầm ngầm để nhốt chó trộm ngay trong xã cứ 2 ngày xuất đi Hà Nội một chuyến hàng trăm con, dân biết hết mà Chính quyền vẫn làm ngơ. Sau đó nó trầm tư: “làm sao mà có được cái thòng lọng để trặc cổ chính quyền xã như trặc chó”.
Tôi can, bình tĩnh, bình tĩnh !
Lê Quốc Quân
Vậy nên có bài thơ giả cầy này:
BIẾT LÀ CHẾT MÀ KHÔNG
SAO CỨU ĐƯỢC
Dân Việt Nam bây giờ
hết thuốc chữa
Quá gian tham lại trộm
chó trộm mèo
Sang cả Lào, Căm bốt
với Thái Lan
Xiết thòng lọng, bỏ
vào bao, cân kí
Các nhà hàng, thịt chó
thật là quí
Ăn bổ tim, cường dương
thận, "dai phông"
Thịt chó rồi dạo
làng xóm lông nhông
Khắp mọi chỗ đều
có hang điếm đĩ
Nào bia ôm, cắt
tóc ôm, ôm kĩ
Võng ngoài vườn, bên
bờ biển, mát-sa
Nghèo đói rồi nên
làm bậy thả ga
Con nít dốt, bỏ học,
tập du đãng
Thời Pháp thuộc, cuộc
sống còn thanh thản
Không như nay
sa đọa quá trây lì
Cái kiểu này thật khốn
nạn quá đi
Hết thuốc chữa dù
Hoa Đà, Biển Thước!
Cột đèn
thích đi, nói chi cả nước
Thảm thương thay nòi
giống Việt, tan rồi
Mẹ Âu Cơ, cha
Hồng Lạc, than ôi!
Biết là chết mà không
sao cứu được!
Kẻ có quyền, bày cuộc
vui cá cược
Vài triệu đô,
tiền tỉ Việt như không
Người nghèo thê nghèo
thảm chẳng một đồng
Mẹ, con ngủ không có
gì bỏ bụng
Đất nước tôi
lãnh đạo toàn ngu vụng
Nên toàn dân đói
khổ đến trường kỳ
Thôi kiếp sau dù quốc
tịch gì gì
Tôi quyết bỏ Việt tộc
sang nước khác
Lời nói đó nghe
quá buồn quá bạc
Nhưng thú thực, tôi
hết chịu nổi rồi
Quá nửa đời người
không lẽ lại buông xuôi
Tôi quá chán bọn
mặt trơ trán bóng!
20-2-2012
BX Trần Công Tử ngẫu
hứng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét