Lòng chán ngán những tình hờ, danh hão,
Tai nhàm nghe toàn Paul, Jacque, Henri.
Mười năm sống kiêm lưu linh, gượng gạo,
...Quá lâu rồi đất Mẹ mộng quay về.
Bỏ lại hết những lâu đài xa lạ,
Những cánh đồng không ngập lúa quê hương.
Không vương vấn những vườn nho, tượng đá,
Ta ra đi nhằm nẻo Thái Bình Dương.
Qua sa mạc cận đông thiêu lửa Hạ
Ghé Chiraz thu tời trải hoa vàng.
Âm thầm vượt thành Afgang băng giá,
Hướng về đông, thuyền ngược Ấn Độ giang.
Nắng nhiệt đới làm bỏng da, cháy thịt,
Gió nồm lên, hơi thở nghẹn bụi đường.
Ta ngưng bước trên đồi cao nghĩ mệt,
Thấy mây trôi lòng dào dạt nhớ thương.
Ta tưởng thấy tháp rùa in đáy nước,
Ngỡ nghe chuông Thiên Mụ vọng bên đò.
Lòng rộn rã lại hăng say cất bước,
Đã đến ngày hò hẹn với Tự Do!
(Vương Văn Bắc, sáng tác ngày 25 tháng 5 năm 1985)
Luật sư Vương Văn Bắc, nhà ngoại giao đồng hành cùng vận nước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét